Tuyệt vọng khi bị bạn trai phụ bạc
Chúng tôi đi du lịch cùng nhau, tôi thấy tình hình có vẻ cũng khá lên nhiều. Nhưng lúc chuẩn bị về anh lại bảo, thực sự rất cố gắng nhưng anh không có chút cảm giác nào và muốn tôi để anh được tự do.
Tôi năm nay 28 tuổi, đang là du học sinh. Bên ngoài, tôi luôn sống mạnh mẽ, cười nói vui vẻ nhưng cứ liên quan đến tình cảm là tôi lại khác hẳn, ảo não và yếu đuối. Có lẽ từ nhỏ tôi đã sống thiếu tình cả của người cha nên tôi mới yếu đuối như vậy.
Tôi và bạn trai đã yêu nhau gần 2 năm trước khi đi du học, đó là quãng thời gian biết bao hạnh phúc, đau khổ, khó khăn. Anh luôn quan tâm và yêu chiều tôi hết mực. Chúng tôi đã về ra mắt họ hàng hai bên gia đình. Trong mắt gia đình hai bên, chúng tôi thực sự đã là cặp vợ chồng dù chưa cưới. Ngày bà anh mất, tôi cũng đội tang như con cháu trong nhà. Khi ông nội tôi mất, anh cũng đội tang như tôi.
Bạn trai tôi không cao nhưng thực sự anh có duyên và khéo léo, giao tiếp tốt. Hiện anh đang giữ chức giám đốc của một công ty dù còn trẻ. Từng ở trong quân ngũ nên so với tuổi, anh có cách sống chín chắn hơn những người cùng trang lứa. Cũng phải nói thêm rằng, trước khi yêu tôi, anh đã yêu 4 người khác (đấy là chính thức, còn yêu đơn phương thì tôi không biết) nhưng cuối cùng anh đều chia tay. Vì vậy, tôi từng tin anh sẽ biết trân trọng tình cảm của mình.
Về phần chúng tôi, dù mới vào Nam lập nghiệp nhưng được sự giúp đỡ nên có một cửa hàng kinh doanh dần đi vào ổn định, dù vốn ban đầu hoàn toàn đi vay và đến giờ chưa trả được đồng nào. Thu nhập mỗi tháng là niềm mơ ước của nhiều người nhưng không hiểu sao 7 tháng tôi đi về, mở tủ ra, chẳng thấy có đồng tiền nào, hỏi ra tôi còn biết anh nợ thêm công ty hơn 60 triệu nữa.
Tôi hỏi anh tiền đâu hết, anh bảo có đâu mà hết. Chúng tôi sống cùng nhau như vợ chồng từ hơn một năm nay. Cả hai đều được họ hàng quý mến hết mực. Trong thời gian yêu nhau, nhiều lần tôi bắt gặp anh tán tỉnh các cô gái khác nhưng khi tôi hỏi anh đều bảo nói chuyện bình thường hay đó chỉ là những mối quan hệ làm ăn. Phải nói tôi rất hay ghen, anh còn bảo tôi không tin anh, điều đó làm anh mệt mỏi.
Thời gian đầu, tình cảm của chúng tôi rất nồng thắm. Lúc nào anh cũng dành thời gian cho tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi mới đi học được 7 tháng, ở nhà anh đã có người con gái khác. Anh giấu tôi, nhưng do một lần vào facebook của anh nên tôi phát hiện ra ảnh anh và cô gái đó đi chơi chung mà anh để ẩn. Tôi nhiều lần gặng hỏi, anh vẫn bảo đó là bạn bè thân thiết. Anh cũng tỏ ra rất mệt mỏi khi nói chuyện với tôi. Anh còn bảo, em ở bên đó có nhiều cơ hội tốt, em phải biết tận dụng. Tôi đau khổ đến tột cùng, không thể tập trung học và làm việc được. Tôi đành xin bảo lưu kết quả và nghỉ làm để về, nhưng anh không đồng ý.
Tôi về đột xuất, không cho anh biết. Khi gặp tôi trong quán cà phê, mặt anh trắng bệch ra, ngồi thụp xuống, chẳng nói được câu nào. Đến khi chúng tôi nói chuyện riêng, anh bảo em có thể để anh tự do không? Tôi như không tin nổi vào tai mình.
Lúc đó tôi tin những linh cảm của mình là đúng. Anh có người con gái khác. Tôi hỏi anh mối quan hệ đó, khi thì anh bảo là bạn bè thân thiết, khi anh bảo muốn quên tôi nên đi tán người đó, khi lại bảo người ta chủ động tán anh, gần đây nhất anh bảo tình cảm anh dành cho người đó có chút nhưng chủ yếu là vì muốn quên tôi nên anh mới làm vậy.
Tôi không biết đâu mới là nguyên nhân chính nhưng thực sự thấy thất vọng, chỉ vì một chút cảm xúc như anh nói mà anh quên đi những gì đã có. Anh bảo sao không cho tôi về nước mà tôi không nghe lời anh. Tôi hỏi nếu em không về thì anh định mọi chuyện sẽ thế nào? Anh im lặng không trả lời. Chúng tôi vẫn sống cùng nhau, anh vẫn đòi hỏi tôi dù không còn nhiều như trước.
Tôi hẹn gặp người con gái đó, nói chuyện rất cởi mở và tử tế, cảm ơn cô ấy vì đã chăm sóc anh trong thời gian tôi đi vắng. Nhưng giờ tôi về rồi, mong được sắp xếp lại gia đình mình. Thực lòng mà nói, tôi thấy cô ấy không có gì xấu cả, dù người thân của tôi đánh giá, cô ấy thua tôi về mọi mặt. Cô ấy sinh ra trong một gia đình mà tôi cảm nhận là rất đạo đức, học trung cấp, giờ hình như đang học liên thông. Cô ấy cũng bằng tuổi tôi.
Sau lần gặp ấy, tôi thấy thương và có lỗi với cô ấy nhưng cũng không thể nhường anh lại cho cô ấy được. Suốt cả buổi nói chuyện, anh để hai chúng tôi nói mà không ý kiến điều gì. Cô ấy bảo biết anh có người yêu đi học xa và không có ý chèo kéo. Tôi hỏi thế sao biết anh có người yêu rồi mà bạn còn dành tình cảm? Cô ấy bảo tình cảm mà, có ai biết được đâu.
Nhưng theo tôi được biết, cô ấy thường chủ động nhờ anh đèo đi làm từ thiện hoặc khi tham gia các hoạt động của một nhóm trong nhà thờ. Nhưng rồi, tôi phát hiện ra anh và cô ấy đã nói dối. Cô ấy bảo không bao giờ hai người đi chơi riêng nhưng sự thực thì họ đã đi chơi với nhau rất nhiều lần. Họ không chỉ là bạn bè thân thiết mà đã có những cử chỉ thân mật vượt qua giới hạn bạn bè, dù chỉ mới dừng lại ở những lần ôm hôn.
Sau đó là khoảng thời gian thực sự khủng khiếp, tôi không thể ăn được gì trong suốt 10 ngày, trừ khi chúng tôi mời người thân đi ăn nhân dịp tôi về nghỉ hè. Tôi gầy đi, tiều tụy. Chúng tôi đi du lịch cùng nhau, tôi thấy tình hình có vẻ cũng khá lên nhiều. Nhưng lúc chuẩn bị về anh lại bảo, thực sự anh rất cố gắng nhưng không có chút cảm giác nào với tôi và muốn tôi để anh được tự do. Nghe xong lời anh, tôi như chết lặng, khóc nấc lên.
Những ngày sau đó, cả gia đình anh gọi chúng tôi về làm đám cưới. Tất cả mọi người đều lên án anh vì đã phụ bạc tôi, coi anh là xấu xa, không có đạo đức, sống không có trách nhiệm. Bố anh còn bảo nếu anh lấy ai ngoài tôi thì ông sẽ từ mặt, không chấp nhận ai khác, không bao giờ có chuyện làm đám cưới đâu.
Trước sức ép từ gia đình, anh cũng đồng ý 30/4 này về chúng tôi làm đám cưới. Nhưng rồi cả đêm đó, anh khóc lóc với tôi, xin tôi hãy giải thoát cho anh. Dù rất đau nhưng tôi cũng đồng ý. Tôi nói với bố anh chúng con xin được chia tay. Bố anh bảo không ép nữa nhưng anh phải về Bắc, không được làm trong Nam nữa vì một người không có đạo đức thì chẳng làm được gì đâu.
Bố cũng bảo tôi phải khéo léo hơn trong cư xử, nhẹ nhàng để kéo anh về vì tôi nóng tính quá, nhiều khi làm hỏng chuyện. Nhưng tôi càng cố gắng thì mọi chuyện càng trở nên tồi tệ. Anh lạnh nhạt với tôi. Tôi bị sốt cả đêm, gọi anh, anh cũng chỉ hỏi tôi một câu rồi nằm ngủ như không có gì. Sáng ra, tôi bảo anh bóp chân tay cho tôi một chút, anh bảo đến giờ làm việc phải đi ra ngoài, dù chúng tôi là chủ và chẳng có gì bó buộc về thời gian.
Giờ đây, anh bảo tôi về Bắc thăm gia đình, để anh bình tâm suy nghĩ xem tôi có thực sự quan trọng với anh không? Tôi hỏi nếu không thì sao? Anh trả lời không biết nữa. Anh bảo tôi, có thể anh không về Bắc, em phải chuẩn bị tinh thần cả điều đó nữa. Tôi bảo, em bay suốt 12 tiếng về đây còn được, thế mà từ Nam ra Bắc thôi mà anh không về được sao.
Sau đó em đi là cả quãng thời gian dài đằng đẵng xa nhau, sao không dành thời gian này để bù đắp cho nhau thì anh bảo em cứ về đi rồi tính. Thực sự tôi có nhiều cơ hội ở phía trước, tôi tin mình có thể tìm được người tốt hơn nhưng tôi vẫn còn rất yêu anh. Tôi trân trọng những gì chúng ta đã có với nhau, cùng nhau trải qua.
Tôi cũng thông cảm trong lúc xa nhà và có người con gái khác quan tâm nên anh yếu lòng, tôi chỉ mong anh nhận ra sai lầm của mình mà trở về. Tôi cũng muốn sửa chữa những sai lầm của mình để anh thấy thoải mái hơn, tin tưởng anh hơn nhưng anh lại bảo không còn cảm giác, nên tôi muốn chia tay. Nhưng còn hai bên gia đình thì sao? Liệu mọi người có chịu nổi cú sốc này không? Tôi thực sự đang rất bối rối và không biết lựa chọn con đường nào?
Theo: Vnexpress.vn - Dương
0 nhận xét:
Post a Comment