Showing posts with label nhớ anh. Show all posts
Showing posts with label nhớ anh. Show all posts

Em nhớ anh... là em nói thật

Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. 


Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu?

Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. 
Em nhớ anh... là em nói thật

Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?

Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.

Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.

Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh dành cho em.

Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.

Em nhớ anh… là em nói thật.

Tình yêu chỉ có một, cái na ná giống nó thì hàng trăm nhưng cảm xúc thì cũng chỉ có một. Đến khi nào em lại được gặp anh, hai con người đã rẽ theo hai hướng đi khác nhau. Em ước mình có đủ tỉnh táo và can đảm để một lần thử nắm lấy tình yêu nơi anh. ai bảo em là một cô gái đã từng tổn thương trong tình yêu, hả anh?

Em nhớ anh, nhớ ánh mắt tha thiết lúc nhìn em, nụ cười làm tim em loạn nhịp.

Em nhớ anh, nhớ cái ôm siết chặt từ đằng sau, nhớ đôi bàn tay ấm áp.

Em nhớ anh, nhớ gương mặt hiền lành, nhớ từng cử chỉ âu yếm anh giành cho em.

Em nhớ anh, nhớ cái cách anh ghen với người con trai nào ân cần với em.

Em nhớ anh, nhớ lúc anh tức giận vì em biếng ăn, em thức khuya.

Em nhớ anh, nhớ từng dòng tin nhắn, nhớ những cuộc điện thoại hỏi han trong vội vã.

Em nhớ anh, nhớ giọng nói nồng nàn và mạnh mẽ.

Nhưng em không dám, không dám một lần thử đối mặt với tình yêu của anh.

Em trách anh, trách anh sao yêu em, yêu một cô gái đã từng tổn thương để cô ấy luôn nghi ngờ, không dám tiếp nhận.

Em trách anh, trách anh yêu một cô gái từng bị bỏ rơi để giờ đây cô ấy nhìn đâu cũng thấy giả tạo, ai tốt với cô ấy, tối về cô ấy cũng phải suy nghĩ.

Em trách anh, trách anh yêu một cô gái ngây ngô trong tình yêu chỉ biết yêu và yêu, yêu không tính toán so đo…

Em trách anh, trách anh quan tâm em quá, dịu dàng với em quá, trách anh lo lắng chăm sóc em nhiều quá.

Em trách anh, trách anh nuông chiều em quá, yêu thương em quá.

Em trách anh, trách anh không hiểu em, trách anh vội vàng tin vào những lời em nói dối, nói “em không yêu".

Em loay hoay với tình yêu hiện tại, anh yêu là cho ngày mai. Anh cho đi nhung nhớ còn em rụt rè nói nhớ thương. Là anh yêu sai hay do em sợ hãi tình yêu? 

Em sợ tình yêu là giả dối nhưng “Em nhớ anh… là em nói thật”, anh biết không?
Theo: Kenh14.vn
_________________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Cho một đêm tháng tư chông chênh… nhớ

Buổi tối đầu tuần, sẽ chẳng có gì khác ngày thường là mấy, cũng mở máy online, mở mail, vào facebook , lượn lờ vài forum quen thuộc ,vài ba câu hỏi thăm bạn bè rồi out nếu như tôi không online yahoo…


Cũng lâu lắm không mở yahoo, từ cái ngày facebook rầm rộ thì tần số online yahoo của tôi cũng giảm dần đi, thay vào đó tần số onl facebook tăng vùn vụt. 

Vậy mà mấy hôm nay chẳng muốn sign in facebook, tự nhiên muốn rời xa nó một thời gian, muốn đi tìm niềm vui riêng cho mình trong cuộc sống “thực” chứ không phải là qua những mạng xã hội ảo kia.
Cho một đêm tháng tư chông chênh… nhớ

Vô thức tôi sign in yahoo, chẳng phải vì lí do gì, chỉ là tự nhiên muốn mở và để sang nick, thế thôi. Bất chợt, âm thanh Buzz làm tôi giật mình, có ai đó vừa Buzz tôi. Chợt giật mình, là của Anh, bất ngờ, đã lâu lắm hơn 1 năm từ cái ngày tôi và Anh 2 người rẽ đi 2 hướng khác nhau…

- Em!

- Uh !

- Em khoẻ chứ? Dạo này em có tâm sự gì ah ? sao đăng toàn status buồn vậy?

- Dạ ,không có gì ! Em ổn!

Vài ba câu hỏi thăm rồi lấy lí do là bận việc rồi out yahoo!

Một cuộc trò chuyện ngắn ngủi…và một tâm trạng nặng trĩu!

Hoá ra Anh vẫn thường xuyên ghé facebook của tôi! Có lẽ Anh mượn tài khoản của bạn cùng phòng. Hơn 1 năm không onl yahoo chỉ là không muốn sign in chỉ vì muốn quên đi tất cả những gì của Anh. Vậy mà… tôi đã không thể quên Anh…đã cố gắng rất nhiều, đã xoá số điện thoại (thực ra thì sđt anh có bao giờ tôi lưu đâu), xoá nick yahoo, huỷ kết bạn facebook, chặn facebook của Anh..vậy mà hơn 1 năm qua tôi chẳng làm được. Thi thoảng bất chợt bước đi trên phố thấy bóng dáng ai đó giống Anh, có ai đó gọi tên Anh nỗi nhớ Anh lại đong đầy…

Đã bao lần tôi tự nhủ phải quên Anh, bắt đầu với cuộc sống mới, đi tìm hạnh phúc mới, vậy mà tôi không làm được.

Có vài người đến rồi đi bởi Em chẳng thể nào dành tình cảm cho một ai. Phải chăng Em sợ, sợ làm tổn thương người ta và cũng sợ người ta cũng như Anh, bất chợt đến rồi cũng bỏ Em mà đi. Bởi thế mà bây giờ Em vẫn như vậy, vẫn một mình bước đi, một mình đối diện với tất cả. Và có những lúc Em không ổn tí nào như lúc này đây, nhớ Anh, nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của cả hai.

Có những nỗi buồn không gọi thành tên

Có những người tuy xa mà vẫn nhớ

Có những thứ mà mình không thể quên

Nhưng cũng không ai muốn sẽ còn nhớ lại

Có những thứ qua đi có những điều sẽ trở thành mãi mãi

Có những điều trong lòng, có những thứ nói ra

Có những điều chẳng bao giờ phôi pha

Có những thứ nhạt nhoà trong ký ức

Có những thứ tưởng chừng như rất thực

Có những điều lại chỉ thoảng như mơ

Đã có lúc , tôi hối hận, nhưng ít thôi

Có đau và là những nỗi đau kéo dài triền miên

Và có khóc, khóc rất nhiều nhưng mỗi lần khóc lại cố che đậy nó đi

Có cả những đêm không ngủ, nằm im suy nghĩ miên man, nhớ về những ký ức khi bên Anh.

Là Em đã buông tay Anh trước, bởi thế có buồn, có nhớ, gặm nhấm và khóc một mình hằng đêm thì cũng chỉ mình Em biết, mình Em chịu.

Là Em đã quay lưng đi, là em đã cố giấu nước mắt, nhường Anh cho yêu thương khác hạnh phúc hơn.

Đã có đôi lúc Em thầm oán trách Anh, tại sao khi Em đi Anh đã không giữ Em lại..nhưng rồi có đôi lúc Em tự nhủ mình phải chấp nhận sự thật, bước tiếp con đường mà không có Anh bên cạnh.

Nhưng cũng có lúc vẫn hi vọng, vẫn tha thiết đợi…và vẫn yêu!
Em đã cố tạo cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo, ngày thì vẫn vui vẻ cười nói, nhưng có biết đâu những đêm Em khóc một mình.

Có lẽ sẽ còn những buổi tối như hôm nay, khi ký ức ùa về và nước mắt Em lã chã rơi khi nghĩ về Anh.

Sẽ chẳng biết đến khi nào khi nghĩ về Anh mà Em không khóc, chàng trai ạ ! Nhưng Em vẫn tin là sẽ có ngày đó, không phải bây giờ mà là một ngày không xa.

Sẽ có một người thay Anh chăm sóc Em, Anh nhỉ ? Và cũng sẽ có một cô gái thay Em yêu Anh, thay Em chăm sóc Anh. Hãy yêu cô ấy nhiều Anh nhé ! Em cũng sẽ chờ và yêu chàng trai của Em nhiều hơn thế !

Theo: Blogviet.com.vn

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ! Bởi quên nhau là điều chẳng thể, bởi mấy ai dắt nhau qua thương nhớ mà bỏ mặc được nhau… Nên nỗi nhớ anh, bản thân em không thể nào kiểm soát.
Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Đã qua mất rồi thuở nông nổi của trái tim, qua mất rồi những lần nhớ anh đến muốn hét lên cho khuây khỏa. Nỗi nhớ này em dành cho hoài niệm, chỉ vậy mà thôi.

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Nhớ những ngọt lành của tình yêu đầu đời nhớ những niềm vui của mùa hạnh phúc cũ. Nhớ những cái nắm tay, nhớ những cái ôm đã lùi về quá vãng… Nhớ, để biết mình đã yêu như thế...


Bởi quên nhau là điều chẳng thể, bởi mấy ai dắt nhau qua thương nhớ mà bỏ mặc được nhau… Nên nỗi nhớ anh, bản thân em không thể nào kiểm soát. Người đã cũ rồi, em có được quyền nhớ nữa không?

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Chỉ là thảng hoặc em nhớ vậy mà thôi. Có lẽ, em đang nhớ em của những ngày xưa. Có lẽ, em đang tiếc em của những tháng ngày yêu như cơn say của người nghiện rượu. Có lẽ, em đang buồn em của những phút giây xốc nổi, đã trót buông tay mà chẳng thể lấy được về.

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Có nhớ ngàn lần, chắc cũng vậy mà thôi. Ngày hôm qua, vĩnh viễn là ngày hôm qua. Ngày hôm nay, em chỉ biết ngồi đây để gọi tên nỗi nhớ. Nhớ vơ vẩn, rồi lại nhớ đậm sâu. Nhưng đó không phải tình yêu, nên nó chắc là sự nuối tiếc… Nó là phần kí ức mà người ta không muốn quên và người ta, sẽ cố tình nhớ đến.

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Có những nỗi nhớ bất chợt kéo đến dù trong lòng đã nguội lạnh tình yêu. Có những nỗi nhớ như tự nhiên phải thế. Có những nỗi nhớ dễ dãi khiến người ta buồn đến chông chênh… Có những nỗi nhớ, lẽ ra phải chấm hết, nhưng cứ mãi mãi lê thê…

Em nhớ anh, người yêu cũ ạ!

Có ai tự phủ nhận được bản thân đang nhớ một người rất đậm sâu, hay nhớ về một người chỉ thoáng qua như là cơn gió. Em nhớ anh vậy đấy, nhớ như một lẽ hiển nhiên!

Đã là người khuất sau một hạnh phúc, và đứng chờ một niềm vui mới gọi tên, em tự cho mình quyền được nhớ anh thêm một chút. Em được phép chứ, người em đã từng yêu?

Nỗi nhớ đẹp nhất, là nỗi nhớ hướng về người mình yêu. Còn nỗi nhớ về ngày xưa, là nỗi nhớ đính kèm niềm đau mà dài mãi… Em không phản bội ai, nên em sẽ nhớ anh thêm nhiều, nhiều nữa. Em chỉ nhớ, vậy thôi.

Bởi “đôi khi bạn nhớ một người đã cũ không phải vì bạn muốn họ quay trở lại trong cuộc sống của mình. Chỉ bởi hoài niệm cũng là một phần trong hành trình đi tới mà thôi.”
Theo: Vnexpress.vn