Showing posts with label Gia đình. Show all posts
Showing posts with label Gia đình. Show all posts

"Bạn nên bỏ thi Đại học để bớt gánh nặng cho mẹ cha..."

Sẽ chẳng còn cảnh bố mẹ bạn đày nắng hàng tiếng đồng hồ để chờ bạn thi xong. Sẽ chẳng có cảnh bố mẹ vội vàng sấp ngửa, trằn trọc hàng đêm để lo cùng bạn, thức cùng bạn... Nếu bạn biết dũng cảm từ bỏ thi ĐH...

Hàng trăm ngàn sĩ tử trên cả nước đang dồn hết tâm sức cho các đợt thi tuyển sinh Đại học – Cao đẳng năm 2013. Trong những ngày qua, nhiều câu chuyện, hình ảnh ấn tượng về các thí sinh và phụ huynh đã khiến nhiều người xúc động, nhưng cũng để lại nhiều nghĩ suy.

Chúng tôi nhận được bài viết thể hiện những trăn trở của bạn đọc Nguyễn Thanh Bình (quê Nam Định) xung quanh vấn đề thi đại học với nhiều góc nhìn mới. Xin gửi tới bạn đọc nguyên văn bài viết này.
----------//----------
Những ngày tháng 7 này, không khí thi cử đang tràn ngập trên khắp cả nước khi hàng trăm ngàn sĩ tử đang tham dự kỳ thi tuyển sinh Đại học – Cao đẳng năm 2013. Đi qua khu vực các trường thi, cảnh tượng hàng nghìn bậc phụ huynh đứng chờ con bên ngoài đã trở nên quen thuộc, thật đúng với câu “cả nhà đi thi”. Tôi như thấy lại hình ảnh của mình 7 năm về trước, khi tôi đang cặm cụi làm bài thi trong phòng thì cha tôi đội nắng đứng đợi bên ngoài cùng hàng ngàn phụ huynh khác.

Mới đây, đọc một bài báo viết về chuyện nhiều phụ huynh thức trắng đêm để lo cho con thi đại học, hay những giọt nước mắt lặng lẽ trong đêm của một người cha khi biết con mình thi không tốt, tôi đã vô cùng xúc động. Nhiều bạn đọc cũng đã comment dưới bài viết thể hiện sự xúc động giống tôi trước tình thương bao la, sự chăm sóc không gì sánh được của cha mẹ dành cho con đang thi đại học. 

Nhưng cũng có những comment đặt ra câu hỏi “Nghe những câu chuyện như vậy, thấy những hình ảnh cha mẹ đội nắng vạ vật chờ con như vậy, bạn có suy nghĩ gì? Nếu phải lựa chọn, bạn có dám từ bỏ việc thi đại học để cha mẹ không phải có những đêm thức trắng, không phải chờ trong nắng, khóc trong đêm không?”.

Đó cũng là những trăn trở, những điều tôi suy nghĩ trong nhiều năm qua và muốn chia sẻ, cũng như muốn đặt câu hỏi đó cho các bạn.
"Bạn nên bỏ thi Đại học để bớt gánh nặng cho mẹ cha..."
Bạn suy nghĩ gì khi thấy cha mẹ mình vạ vật giữa trời nắng nóng để chờ bạn thi đại học? Ảnh: Dương Linh.

Tôi không đặt câu hỏi trên cho những bạn có đủ năng lực, sự yêu thích và quyết tâm khi lựa chọn thi tuyển vào các trường đại học. Tôi đặt câu hỏi ấy cho những bạn đi thi đại học chỉ vì "học hết lớp 12 thì tất nhiên phải đi thi đại học", "đi thi cho bằng bạn bằng bè" và cho cả không ít bạn đi thi với niềm tự an ủi"Biết đâu may mắn sẽ đỗ"... dù biết rõ, với sức học của mình, điều đó thật là... xa vời.

Cách đơn giản nhất khi biết rõ sức mình, khi hiểu rằng mình không thể vượt qua, đó là Dừng lại. Điều này không đồng nghĩa với thoái lui, từ bỏ mơ ước. Mà đó là tỉnh táo và thực tế, biết lượng sức mình đến đâu, để rồi tìm một đường đi đúng đắn hơn, hợp với mình hơn. Nhưng thật ít bạn đủ dũng cảm để nói lời Dừng lại. 

Bạn sợ đối mặt với những ánh nhìn thắc mắc của bè bạn: "Sao cậu lại không thi đại học à. Cậu sẽ làm gì nếu không học đại học?". Bạn sợ xung quanh sẽ chê cười nếu mình thừa nhận không đủ sức để đỗ đại học. Bạn sợ phải nói với bố mẹ rằng: "Con không thể đỗ đại học được đâu, con sẽ chọn một con đường khác".

Dù bạn biết rõ, nếu mình Dừng lại, bố mẹ sẽ bớt chuỗi ngày lo lắng, trằn trọc trong suốt kì thi đại học của bạn, gia đình bạn có thể sẽ bớt tiêu tốn một khoản chi phí cho kì thi. Rộng hơn, giảm bớt những thí sinh "biết mình không thể đỗ", áp lực mà kì thi đại học tạo ra cho xã hội sẽ giảm đi rất nhiều... 

Bố mẹ bạn có thể sẽ nuôi hi vọng trong 1 tháng, 2 tháng, từ khi bạn đi thi cho đến khi bạn biết kết quả. Nhưng để làm gì, nếu đó là niềm hi vọng không thể thành sự thực? Có đáng để cả gia đình bạn và bạn phải vất vả, khổ sở cho một điều như thế?

Cách đây mấy năm, tôi đi thi đại học với một sự chấp chới và gần như biết chắc mình không thể đỗ vì lực học của tôi cũng chỉ ở mức trung bình. Nhưng vì việc thi đại học được xem như là một lẽ dĩ nhiên khi học hết lớp 12 nên tôi cũng hào hứng đi thi như bao bạn bè cùng trang lứa. Khi tôi bước ra từ phòng thi đại học, tôi đã vô tình nghe được một thí sinh nói với người cha đang đứng đợi giữa trời nắng rằng: "Chắc con trượt rồi bố ạ. Từ đầu con đã xác định thế rồi mà". Chứng kiến cái thở dài, cái cúi đầu lặng lẽ của người cha vừa nghe con mình nói tỉnh bơ như vậy, tôi giật mình và bất giác lo sợ. 

Năm đó, tôi trượt đại học. Mặc dù bố mẹ động viên tôi thi tiếp năm sau, bố mẹ sẵn sàng bỏ tiền cho tôi lên thành phố ôn luyện, nhưng tôi đã quyết định sẽ không thi đại học nữa mà đi học nghề sửa chữa điện lạnh. Bởi tôi biết rõ sức học của mình, tôi sợ ôn luyện một năm sẽ tiêu tốn nhiều tiền bạc của bố mẹ mà không đem lại kết quả gì. Tôi không muốn làm bố mẹ tôi hi vọng để rồi thất vọng vì tôi biết mình sẽ không thể thi đỗ. Tôi sợ nếu cứ cố thi tiếp, tôi sẽ phải chứng kiến cái thở dài và ánh mắt buồn rười rượi của cha tôi giống như câu chuyện tôi vừa kể về cậu học sinh ở trên. Vậy nên, tôi quyết định Dừng lại!

Cho đến bây giờ, càng ngày tôi càng thấy quyết định ngày đó của mình là đúng đắn. Với nghề điện lạnh đã học được, tôi đã mở một cửa hàng sửa chữa của riêng mình và có nguồn thu nhập ổn định từ nó. Ngoài việc tự lo được cho bản thân, mỗi tháng tôi cũng biếu bố mẹ được một khoản tiền nho nhỏ.

Tôi đã làm như vậy. Còn bạn, những người đi thi đại học mà biết mình sẽ không thể đỗ hay coi kì thi đại học là một cuộc dạo chơi được chăng hay chớ, bạn sẽ làm gì?

Có nhiều con đường đến với thành công và vào đại học chỉ là một trong những con đường đó. Nhưng đôi khi, người ta bị ánh sáng của con đường này làm mờ mắt, lầm tưởng đó là con đường độc đạo mà quên mất rằng còn nhiều con đường khác. Hãy suy nghĩ lại, hãy chọn và đi con đường dành cho mình, phù hợp với mình, đừng cố gồng mình chạy theo người khác để rồi cảm thấy mệt mỏi và hối tiếc!
Có nhiều con đường đến với thành công, vào đại học chỉ là một trong số đó. Bạn có đủ tự tin, nghị lực và niềm tin để dám bước đi trên con đường dành cho mình, phù hợp với mình?

Một điều nữa khiến tôi băn khoăn là tại sao cứ mỗi mùa thi đến, người ta có thể dễ dàng nhận ra một thí sinh lên thành phố dự thi qua hình ảnh phụ huynh tay xách nách mang đi cùng. Phải chăng cứ đi thi đại học là phải có người nhà đi theo đưa đón, phục vụ?

Ở đây, tôi không bàn đến việc tại sao cha mẹ lại chấp nhận đứng giữa trời nắng suốt mấy tiếng đồng hồ để chờ con thi bên trong, mặc dù đã có người cho rằng “làm vậy mệt mỏi mà chẳng giải quyết được gì, lại còn có thể gây thêm áp lực cho sĩ tử”. Bởi vì dù thế nào, đó cũng là cách cha mẹ quan tâm, lo lắng khi các con mình bước vào kì thi quan trọng của cuộc đời; là vì “con đi thi lo một, cha mẹ lo gấp mười” nên các ông bố, bà mẹ bất chấp cái nắng thiêu đốt để đứng ngoài cổng trường – nơi gần con nhất có thể - để đồng hành cùng con trong kì thi.

Tôi đặt thắc mắc này cho các bạn, những sĩ tử đi thi đại học. Không lẽ, nếu không có bố mẹ đưa đón đến trường thi, không có bố mẹ tháp tùng từ quê lên thành phố thì bạn không thể tự mình vượt qua kì thi đại học?

Bạn có thể trả lời rằng: "Thi đại học rất quan trọng nên cần bố mẹ đưa đi cho yên tâm", rồi thì "chưa lên thành phố lần nào, không có bố mẹ đi cùng thì biết làm sao"... Nhưng theo tôi, xét cho cùng, đó chính là hậu quả của việc nhiều sĩ tử vốn chỉ biết cắm đầu vào học mà không biết rèn luyện cho mình những kĩ năng khác của cuộc sống, dẫn tới sự phụ thuộc, ỷ lại vào bố mẹ, không thể tự độc lập giải quyết khó khăn nên đi đâu, làm gì cũng phải kéo theo bố mẹ, dựa vào bố mẹ. Khi nghe đến đây, có thể bạn sẽ lý luận rằng "tự bố mẹ muốn đưa đi đấy chứ", nhưng đã bao giờ bạn có suy nghĩ, có ý định hay một lần nói với bố mẹ là "Con sẽ tự đi thi đại học được một mình" chưa?

Từ trước đến nay, hình ảnh mỗi sĩ tử đi thi là có ít nhất một người nhà đưa đón, tháp tùng, phục vụ đã trở nên quá quen thuộc, gần như là mặc định như vậy. Điều này kéo theo hệ quả là khu vực quanh trường thi luôn chật cứng phụ huynh chờ con gây ách tắc giao thông, rồi các bến xe luôn rơi vào tình trạng quá tải, chật cứng người đến ngạt thở mỗi khi sĩ tử và người nhà đến hay rời khỏi thành phố vào mỗi mùa thi đại học. Bên cạnh sự cực nhọc mà sĩ tử và người nhà phải chịu đựng, điều đó còn gây ra những áp lực rất lớn cho xã hội, tiêu tốn những nguồn lực không hề nhỏ của xã hội.

Thi đại học là một kì thi rất quan trọng với những áp lực khủng khiếp đè lên vai thí sinh dự thi vì nhiều lý do từ gia đình, xã hội. Nhưng xét cho cùng, nó cũng chưa là gì với những khó khăn, chông gai mà bạn sẽ gặp phải trong chặng đường dài của cuộc đời phía trước. Vậy thì, bạn hãy thử một lần tự mình vượt qua thử thách thi đại học, tự mình đi thi mà không cần bố mẹ vất vả, bỏ công bỏ việc để đưa đi. Chắc chắn, bạn sẽ có cảm giác tự tin hơn và có những trải nghiệm bổ ích trong cuộc đời mình.

Theo: Kenh14.vn

Blog Tinh Yeu |Blog Cam Xuc |Blog Cuoc Song |Blog Cam Xuc |Goc Yeu Thuong |Qua Tang Cuoc Song |Hat Giong Tam Hon |

______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Gia đình bạn trai coi thường vì nhà tôi nghèo

Nhà anh bề thế, nhà tôi bình thường, họ tỏ ý không hài lòng về tôi. Anh không công khai yêu tôi, tôi chưa về làm vợ mà đã bị họ hàng anh coi thường.


Tôi và anh yêu nhau gần 3 năm, tình cảm khá ổn, công việc 2 đứa đang dần ổn định. Bố mẹ tôi làm ăn kinh doanh, buôn bán nhỏ, sau tôi còn một đứa em gái 17 tuổi, gia đình không thuộc diện khá giả. 

Tôi vẫn tự hào bố mẹ dạy mình nên người, biết cư xử phải phép, trên dưới rõ ràng. Bên phía nhà tôi coi anh như chàng rể tương lai. Trong những ngày giỗ, tết hay dịp quan trọng anh luôn có mặt với tư cách là thành viên của gia đình, bố mẹ họ hàng nhà tôi đều quý mến anh, không có gì đáng chê trách.

Tình cảm chúng tôi lớn dần theo thời gian nhưng mỗi khi tôi ngỏ ý muốn về nhà thăm gia đình, anh gạt ý nghĩ đó sang một bên và tỏ vẻ khó chịu. Gia đình anh khá giả, bố anh làm to, mẹ anh là chủ một thương hiệu thời trang nổi tiếng và là người đồng bóng. 
Gia đình bạn trai coi thường vì nhà tôi nghèo
Họ biết tôi nhưng chưa một lần anh chính thức đem tôi về ra mắt. Nhà anh bề thế, nhà tôi bình thường, họ tỏ ý không hài lòng về tôi, tôi được biết điều này qua anh. Ngay cả cô họ của anh hơn chúng tôi chỉ 1, 2 tuổi, mỗi lần tôi có ý muốn gặp gỡ nói chuyện họ đều tìm cách lảng tránh, cả anh cũng vậy.

Có lần anh sẵn sàng để tôi đi xe về một mình để qua nhà đưa cô đi chơi, nhưng lý do anh đưa ra lại là gia đình bên đó có chuyện nên muốn nhờ anh sang giúp. Trong lúc anh đang đi vệ sinh tôi lén lấy điện thoại anh đọc trộm tin nhắn, tức giận nhưng vẫn cố tỏ ra nói chuyện rồi hỏi khéo xem tại sao anh làm như thế mà không nói sự thật với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nổi khùng lên như thế trong khi đó người cô họ biết chúng tôi đi với nhau.

Tôi không biết phải suy nghĩ thế nào về anh. Ở bên cạnh nhau lúc nào anh cũng cho tôi cảm giác yêu thương, tôi là nhất, câu cửa miêng của anh là: "Anh với em như thế nào thì em phải hiểu chứ". Thực sự tôi thấy lời nói đi ngược lại thực tế. Anh không công khai yêu tôi, tôi chưa về làm vợ mà đã bị họ hàng anh coi thường, miệng anh lúc nào cũng nói yêu, không nói ngoa chứ anh biết chăm sóc, yêu thương tôi lắm.

Nhìn vẻ bề ngoài tôi không có gì nổi bật, nhưng ai tiếp xúc cũng thấy tôi được cái ăn nói khéo, thẳng thắn, chả bao giờ làm phật lòng người khác. Thế nhưng tôi không chịu nổi được cảnh gia đình người yêu coi thường. Hơn một năm nữa tôi sẽ đi du học, liệu tôi phải làm gì khi người yêu cư xử với mình như vậy? Tôi không có điểm tựa nào liệu có nên tiếp tục tình yêu này hay không?

Vi
Theo: Vnexpress.vn
______________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Gia đình Việt ngày ấy - bây giờ

Bữa cơm chung, đầm ấm, thân mật trong gia đình Việt một thời còn thiếu thốn giờ đang dần biến mất vì thừa kinh tế nhưng thiếu thời gian. 

Trong những ngôi nhà rộng rãi, xây dựng theo kiểu hiện đại, không ít gia đình mỗi người một tô, ngồi một góc, kẻ ăn trước, người ăn sau.
Gia đình Việt ngày ấy - bây giờ

Bữa cơm xưa và nay

Xã hội phát triển mang đến cuộc sống ngày càng hiện đại, đầy đủ và cũng kéo theo sự chuyển dịch lớn lao đến từng nhà. Nhịp sống gấp gáp ấy khiến nhiều gia đình chỉ họp mặt đầy đủ vào bữa cơm cuối ngày. Buổi sáng, bố mẹ vội vàng đưa con tới lớp rồi vội vã đến cơ quan. Khi bố mẹ kết thúc công việc trở về nhà cũng là lúc trời đã nhá nhem. Bữa tối của gia đình được mẹ nấu vội vàng, nhanh chóng cho kịp giờ cơm.
Ngày nay, các gia đình ở thành thị thường chỉ có 1 hoặc 2 con.
Đến 7, 8 giờ tối, khi cơm canh đã bày biện xong xuôi trên bàn, cả nhà mới ngồi xuống dùng bữa cơm chung đầu tiên và cũng là duy nhất trong ngày. Ấy là còn chưa kể, có những ngày việc ở cơ quan bận rộn, bố mẹ phải làm thêm giờ, không kịp về dùng bữa tối, hay con cái đi học thêm phụ đạo, năng khiếu lớp buổi tối nên phải ăn sau. Đó là những ngày mà mâm cơm của cả nhà vô cùng trống vắng, nhưng rồi ai cũng quen dần…
Nhiều cặp vợ chồng trẻ không sống cùng bố mẹ lựa chọn cơm hàng thay cho bữa cơm gia đình ở nhà.

Một số bà mẹ trẻ bận rộn bây giờ còn ngại cơm nước, vừa mệt, vừa mất thời gian nên có khi gọi điện đặt luôn dịch vụ “cơm lười” trên mạng internet. Không ít gia đình có nhà riêng, đồ đạc trong nhà đầy đủ, bếp ăn đàng hoàng nhưng gian bếp lại rất ít khi đỏ lửa. Tuần có 7 ngày thì đến 6 ngày đi ra ngoài ăn hàng, nhất là những gia đình vợ chồng mới cưới, chỉ có 2 người nên lại càng ngại nấu nướng. Chỉ nhà nào còn sống chung với ông bà thì may ra còn giữ được cái nếp sinh hoạt từ thời các cụ để lại. Cái thời mà cứ bữa cơm nào cũng phải đông đủ cả nhà thì mọi người mới bắt đầu động đũa mà xung quanh bữa cơm cũng có bao điều đáng bàn.
Một bữa cơm đạm bạc nhưng sum vầy của gia đình Việt xưa.
Thế hệ trước thường rất chú trọng nề nếp ăn uống, sinh hoạt. Ngay từ khi còn nhỏ, những người con trong gia đình đã được cha mẹ rèn thói quen để biết “ăn trông nồi, ngồi trông hướng”, biết lễ giáo quanh mâm cơm… Cha mẹ luôn dạy con cái không được dùng đũa cho vào tô canh mà phải dùng một chiếc muỗng riêng. Ngay cả việc dùng tăm sau khi ăn, cả nhà đều ý thức tăm đã dùng sẽ bị bẻ đôi để cả trẻ nhỏ và người lớn đều biết đó là tăm bẩn.

Thật đáng buồn là bữa cơm chung, đầm ấm, thân mật trong gia đình Việt một thời còn thiếu thốn giờ đang dần biến mất vì thừa kinh tế nhưng thiếu thời gian. Trong những ngôi nhà rộng rãi, xây dựng theo kiểu hiện đại, không ít gia đình mỗi người một tô, ngồi một góc, kẻ ăn trước, người ăn sau, xô bồ, dần thành nếp quen và coi đó là chuyện thường.
Một gia đình tứ đại đồng đường hiếm hoi ở Việt Nam vẫn còn giữ nếp sinh hoạt từ thời các cụ.
Nhiều bậc cha ông đến giờ vẫn còn nhớ như in cái thời đói kém, ngày chỉ ăn hai bữa là bữa trưa và bữa tối. Chỉ gia đình nào con quan, con địa chủ khá giả mới có tiền ăn quà sáng. Thậm chí, vào giai đoạn bao cấp, kinh tế ách tắc, nhiều lúc thiếu lương thực trầm trọng nên một thời gian dài, nhiều người chuyển sang chỉ ăn một bữa. Ấy là còn chưa kể có những lúc phải ăn độn, ăn cháo, ăn bo bo, khoai, sắn thay cơm. Nhưng trong những bữa ăn đạm bạc ấy, tất cả các thành viên trong gia đình đều góp mặt đông đủ để san sẻ từng miếng khoai, miếng sắn.
Bữa cơm theo kiểu truyền thống của gia đình Việt xưa.
Qua rồi thời gia đình tứ đại đồng đường

Thời nay, mỗi cặp vợ chồng thường chỉ dừng lại ở 2 con để có điều kiện nuôi dạy cho tốt. Trong gia đình thường chỉ có 4 thành viên, trừ nhà nào sống chung với ông bà. Chỉ những thế hệ cha chú chúng ta mới thấu hiểu cái thời mà cả nhà có đến gần chục anh chị em, nhiều đứa cách nhau chỉ có một tuổi. Rồi khi bố mẹ đi làm thì đứa lớn trông đứa nhỏ, cứ thế bồng bế nhau chờ bố mẹ về. Đứa nào lớn lớn một tí thì được bố mẹ giao thêm trọng trách như cơm nước, giặt giũ, hay thậm chí là được cho đi làm thuê kiếm thêm tiền phụ gia đình. Cái thời những đứa trẻ còn thò lò mũi xanh đã phải cắp nách đứa em để dỗ dành, cho em ăn khi cha mẹ đi vắng có lẽ giờ chỉ còn trong ký ức của thế hệ cha chú.
Một đại gia đình thời xưa.
Ngày ấy, trai gái chỉ mười tám đôi mươi là đã thành gia lập thất. Với quan niệm an cư thì mới lạc nghiệp, các bậc phụ huynh đều cố gắng lo cho con yên bề gia thất để tập trung làm lụng. Chính vì lấy chồng, lấy vợ sớm nên không ít người khi mới ở tuổi 40 đã lên chức ông bà, 60 đã lên chức cụ. Rất nhiều gia đình tứ đại đồng đường chung sống dưới một mái nhà. Và có lẽ chính vì sự hiện diện của những người cao tuổi mà từng thành viên đều phải nhìn nhau sống cho có trên có dưới. Các cụ, các ông bà tuy tuổi cao, sức yếu, nhưng lại là cột trụ tinh thần trong mỗi gia đình. Những việc lớn trong nhà, các con cái đều phải thông qua người lớn tuổi nhất.

Các bậc cha mẹ ngày xưa nhường lại quyền hành cai quản gia đình cho người con trưởng khi tuổi đã xế chiều. Quyền trưởng nam từng là một trong những điều trọng yếu của gia đình truyền thống xưa. Có thể nói, việc dạy dỗ con cái trong gia đình, tổ chức các hoạt động trong dòng họ ngày xưa phần lớn đều nghe theo sự sắp đặt của trưởng nam. Ngày nay, chỉ ở những vùng nông thôn là còn đặt nặng vai trò của trưởng nam trong gia đình, dòng họ. Còn hầu hết đều các nơi, trưởng nam chỉ còn giữ vị trí như một người đứng ra tổ chức cho anh em trong dòng họ gặp mặt vào ngày giỗ hay các dịp lễ lạt.
Những gia đình tứ đại đồng đường như thế này không hiếm gặp thời xưa.
So với thời ấy, số lượng thành viên trong các gia đình ngày nay có lẽ chỉ bằng một nửa. Trong mái ấm nho nhỏ ấy, cha mẹ có điều kiện chăm lo kỹ càng hơn cho con cái. Không chỉ cái ăn, cái mặc, không gian sống của các con cũng được các ông bố, bà mẹ chú trọng. Nhiều đứa nào bắt đầu đến tuổi đi học cũng được bố mẹ thu xếp cho phòng riêng, tha hồ bày biện không gian riêng của mình theo sở thích.
Gia đình xưa thường rất đông con.
Nhớ lại một thời, nhà nào cũng được xây theo kiểu ba gian, riêng tư lắm cũng chỉ ngăn bằng một tấm rèm. Trong ngôi nhà ấy, tiếng cười từ gian này vang sang gian bên cạnh, cha mẹ chỉ cần ngó đầu là biết các con đang làm gì, đang học hay đang chơi. Nhà có mấy anh chị em thì cứ 2, 3 đứa chung nhau một cái giường hay cái phản. Chật thì có chật nhưng cũng thật vui.
Những cô bé, cậu bé còn nhỏ xíu đã được dạy làm việc nhà, việc đồng áng giúp cha mẹ.
Sự thay đổi trong lối sống và nề nếp của các gia đình hiện nay có lẽ là một xu hướng tất yếu theo sau sự phát triển của toàn xã hội. Nhưng dù đổi thay đến đâu, gia đình vẫn luôn nắm giữ những giá trị cốt lõi, là nơi để mỗi người hướng về, tìm sự thanh thản, ấm cúng cho tâm hồn.
Theo: soha.vn
______________________________________________
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Đàn ông thích cặp bồ nhưng sợ đổ vỡ gia đình

Ngoại tình với đàn ông đơn giản chỉ là một cuộc rong chơi, để tìm kiếm cảm giác mới lạ, thỏa mãn bản năng chinh phục. Chẳng mấy ai bỏ vợ sau khi đi cặp bồ. 


Ngoại tình với đàn bà ngược lại, họ ngoại tình khi thiếu thốn tình cảm, tình dục

Bước vào hôn nhân đồng nghĩa với việc chúng ta bước vào một mối quan hệ phức tạp, đầy bất trắc. Có thể hạnh phúc cũng có thể khổ đau bất kỳ lúc nào. Trên báo mạng, báo giấy, tuần san, nguyệt san nhan nhản các chia sẻ về hôn nhân, mà chủ đề nóng bao giờ cũng là ngoại tình.
Đàn ông thích cặp bồ nhưng sợ đổ vỡ gia đình

Ngoại tình với đàn ông đơn giản chỉ là một cuộc rong chơi, để tìm kiếm cảm giác mới lạ, thỏa mãn bản năng chinh phục. Chẳng mấy ai bỏ vợ sau khi đi cặp bồ. Ngoại tình với đàn bà ngược lại, họ ngoại tình khi thiếu thốn tình cảm, tình dục, khi không được chia sẻ và tôn trọng. Đàn ông sợ ngoại tình làm đổ vỡ gia đình, thành trì mà họ đã mất bao công sức xây dựng. Đàn bà đi ngoại tình khi trong lòng họ đã có sự đổ vỡ từ trước đó. Họ ngoại tình với nhau trong một vòng xoay luẩn quẩn :

Chán vợ - ngoại tình với một cô nàng cũng đang chán chồng nào đó. Vợ chán chồng- tìm đến mối quan hệ bên ngoài với một gã đàn ông thèm của lạ, thích chinh phục. Rồi lại đến lượt vợ của những gã đàn ông ấy chán chồng, đau khổ vì chồng, tìm cho mình một mối quan hệ. Đừng hỏi tại sao bây giờ ngoại tình
nhiều đến vậy? 

Nếu bạn là đàn ông, vợ bạn cắm sừng, bạn sẽ nhận được những lời khuyên vợ như thế thì tốt nhất là không nên giữ làm gì, bỏ ngay cho rảnh nợ. Nếu bạn là phụ nữ, chồng đi cặp bồ, bạn sẽ nhận được một loạt các lời khuyên là nên xem lại mình, cần phải dịu dàng hơn, đẹp hơn, khéo léo hơn, để kéo chồng về vì con, lạt mềm buộc chặt… Hình như nhiệm vụ giữ gìn hạnh phúc gia đình là trách nhiệm riêng của phụ nữ thì phải.

Chẳng thế mà có cô vợ xinh đẹp, giỏi giang khéo léo đã gầm lên với chồng rằng: “ Nói cho anh biết, tôi chán ngấy phải làm vợ anh, phải làm lạt mềm buộc chặt rồi nhé. Hoặc là bỏ vợ, hoặc là sống cho tử tế. Em Nhi ở Thái Nguyên, em Lành ở Bắc Giang, em Hà ở Hồ Đắc Di, em Quỳnh ở Cổ Nhuế, em bán gạch xây bên 

Đông Anh….là đủ cho tôi lắm rồi nhé. Thêm một lần nào nữa để tôi biết được, thì tôi sẽ lấy dao lam khắc chữ tàu lên mặt nhưng em đấy luôn. Còn anh, chỗ nào có tội tôi xử chỗ đấy. Thượng sách không dùng được thì phải dùng hạ sách. Lạt mềm không buộc được tôi sẽ dùng đến dao kéo”. Ngày hôm sau, đầu giường ngay lập tức xuất hiện một chiếc kéo thép. Chồng: “Cô vẫn thích bị đi tù đấy à”. Vợ: “Chính vì tôi sẽ đi tù, nên anh hãy suy nghĩ cho kỹ đi”.

Một câu chuyện khác: Chồng cặp bồ, vợ mấy lần bắt gặp, âm thầm đau khổ và chờ đợi chồng nhận ra giá trị quan trọng của mái ấm gia đình để trở về. Một năm, hai năm… chồng vẫn như cũ, vợ mệt mỏi và chán nản buông xuôi. Một ngày đẹp trời, chồng dắt bồ đi ăn, bất ngờ gặp vợ ở một nhà hàng sang trọng, bên một người đàn ông lịch lãm. Họ trở về nhà với một cơn giông tố.

Cãi vã, xô xát rồi cuối cùng vợ xách vali đi khỏi nhà với một lá đơn ly hôn ký sẵn và khuôn mặt tím bầm. Một tuần, một tháng rồi hai tháng mà vợ không trở lại, chồng bắt đầu thấy thấm thía ân hận, thấy mỗi ngày trôi qua nặng nề và mệt mỏi. Hai đứa con nhỏ, một bảy tuổi, một mới lên ba tối nào cũng khóc nhèo nhẹo đòi mẹ. Chăm con, ăn uống, tắm giặt, học hành đưa đón, việc nhà việc cửa, việc cơ quan làm chồng tối tăm mặt mũi. Chồng mong vợ về từng ngày, nhưng lại luôn bị dày vò cay cú khổ sở với cái suy nghĩ vợ mình trong vòng tay kẻ khác.

Đối diện với nguy cơ tan vỡ gia đình trong một sớm một chiều, mối quan hệ với cô bồ cũng dần trở nên nhạt nhẽo. Chẳng biết thật hay thử, bồ thông báo lại có thai. Chồng lạnh lùng “Anh bận”. Mà dạo này anh bận thật, không có vợ ở nhà, anh mới biết cô ấy đã vất vả như thế nào. Gọi cho vợ không liên lạc được, nhắn tin qua Facebook, qua yahoo đều không thấy trả lời. Ngắm bức ảnh cưới trên tường, nhìn hai đứa con thơ đang say ngủ mà lòng anh quặn thắt. Phải chăng, cứ đánh mất đi thứ gì đó, người ta mới biết nó quý giá và quan trọng đến nhường nào.

Theo: Vnexpress.vn - Chanh Ngọt
_________________________________________________ 

Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Thực đơn giúp khắc phục tình trạng "vi ô lông" rậm rạp

"Vi ô lông" có đang làm các bạn gái khổ sở không nhỉ?


Nguyên nhân của tình trạng "vi ô lông"

Ngoài yếu tố di truyền, tình trạng vi ô lông rậm rạp xảy ra là do sự gia tăng nồng độ androgen – một loại hormone nam. Nguyên nhân của điều này có thể là do hội chứng buồng trứng đa nang, u tân sinh buồng trứng, sự tăng tiết androgen tuyến thượng thận. 
Thực đơn giúp khắc phục tình trạng "vi ô lông" rậm rạp

Thậm chí, việc thường xuyên bị stress hay ngay cả việc “ăn nhầm” các thực phẩm không phù hợp cũng có thể kích thích vi ô lông phát triển.

Ngoài ra, các rối loạn nội tiết (một hội chứng gây béo phì), bệnh to viễn cực (một bộ phận trên cơ thể phát triển bất thường) hoặc việc sử dụng các loại thuốc chứa các chất gây rối loạn nội tiết (phenytoin, minoxidil, diazoxid, cyclosporin…) cũng có thể dẫn đến tình trạng lông mọc rậm rạp.

Khắc phục "vi ô lông" đơn giản qua thực đơn ăn uống

Nói “không” với các thực phẩm từ sữa

Nhiều nghiên cứu gần đây đã cho thấy, các sản phẩm từ sữa có chứa khá nhiều các gốc phân tử của hormone androgen, và sẽ được chuyển hóa thành các hormone DHT (dihydrotestosterone) khi đưa vào cơ thể. Điều này làm gia tăng sự sản xuất bã nhờn, khiến vi ô lông phát triển mạnh hơn.

Tuy nhiên, các bạn vẫn có thể sử dụng sữa chua vì sau quá trình lên men, 80% các kích thích tố tăng trưởng trong sữa đã được loại bỏ. Đồng thời, chúng mình cũng có thể thay thế bằng sữa đậu nành và các sản phẩm từ đậu tương. Nguyên nhân là vì trong đậu tương có một lượng nhỏ chất có hoạt tính tương tự oestrogen, giúp cơ thể điều chỉnh hoạt động nội tiết.

Kết bạn với trà bạc hà

Các tinh chất có trong bạc hà có thể giúp chúng ta giảm lượng hormone androgen có sẵn trong cơ thể và làm tăng hormone estrogen (nội tiết tố nữ). Chính vì thế, các sản phẩm từ bạc hà có thể giúp cải thiện tình trạng vi ô lông rậm rạp.

Hai tách trà bạc hà mỗi ngày chính là một “phương thuốc” hữu hiệu để điều trị cho tình trạng rậm lông. Ngoài ra, các bạn cũng có thể sử dụng các sản phẩm có chứa lá bạc hà, tinh dầu bạc hà để làm tăng hiệu quả cho “công cuộc” này đó!

Bổ sung vitamin E

Vitamin E có tác dụng xúc tiến tăng trọng và cơ năng của buồng trứng, từ đó làm tăng số lượng noãn bào và tế bào hoàng thể, giúp sản sinh ra các nội tiết tố nữ (estrogen) và cải thiện tình trạng rậm lông.

Chính vì thế, các bạn hãy bổ sung lượng vitamin E cho cơ thể thông qua các thực phẩm như vừng, dầu vừng, bí ngô, giá đỗ, rau cải trắng, lá hẹ, thịt vịt, trứng gà…

Cung cấp đầy đủ vitamin B

Vitamin B cũng là một thành phần không thể thiếu để tạo ra các nội tiết tố nữ. Chính vì thế, các bạn cũng đừng quên cung cấp đầy đủ vitamin B cho cơ thể. Các loại vitamin B có rất nhiều trong các thực phẩm như gạo, ngũ cốc, thịt nạc, tim, gan, trứng, sữa… 

Vì vậy, hãy bổ sung các món ăn này vào thực đơn hàng ngày để "đánh bay" nỗi mặc cảm này đi nhé!
Theo: Kenh14.vn