Showing posts with label Niềm Tin. Show all posts
Showing posts with label Niềm Tin. Show all posts

Niềm tin - Cuộc Sống

Dường như tất cả mọi người đều sống và trở nên cảnh giác quá nhiều, khi họ không thể đặt niềm tin để bấu víu vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh mình.


Hóa ra, chọn lựa tin tưởng một ai đó lại là một việc khó khăn đến thế. Có lẽ bởi cảm giác nghi kỵ vốn đóng rễ trong lòng từ rất lâu, nên sinh ra cảnh giác thật nhiều. 

Lúc nào cũng tự đương đầu một mình, tự chống đỡ một mình, đến khi mệt mỏi, muốn tìm chỗ dựa cũng không thể toàn tâm toàn ý mà tin tưởng, dựa vào mà không một gợn lăn tăn lo lắng.
Niềm tin - Cuộc Sống

Khi con người ta luôn luôn ở vào trong trạng thái thiếu cảm giác an toàn, họ phải luyện tập cho mình chỉ được tin tưởng vào bản thân. Sợ hãi cho rằng chỉ cần bị phản bội một lần nữa thôi, có thể sẽ bị suy sụp, sẽ bị đổ gục, chứ không cứng cỏi đứng dậy được mạnh mẽ như bây giờ được nữa. Vẫn biết nhiều chuyện chỉ có thể nhắm mắt đưa chân, nhưng không tài nào bước nổi. Thà từ bỏ một lần cơ hội, còn hơn phải do dự, bất an.

Có ai đó đã từng nói, niềm tin là thứ xa xỉ nhất trên đời, nhưng để có được nó lại không khó, chỉ cần đủ chân thành. Tôi thì lại không nghĩ như vậy. Niềm tin là cả một quá trình thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông rồi thành thật qua lại lẫn nhau, từ đó mới sinh ra. Bạn không thể tùy tiện tin tưởng bất cứ ai, càng không thể bỗng dưng nhìn thấy một người để sau đó đặt toàn bộ niềm tin vào họ.


Niềm tin làm sao có được, khi mà ngày ngày con người ta vẫn giả dối với nhau, đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ rồi cười cười nói nói, thậm chí chỉ cần quay đi là ngay lập tức chuyển một khuôn mặt khác, với một lớp mặt nạ khác.

Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta vốn đã quá quen với việc lừa dối nhau, chỉ cần hở ra là biện bạch, chỉ cần sẩy một chân là trí trá. Chẳng cần nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ chăm chăm giữ lại lợi ích của bản thân.

Niềm tin làm sao có được, khi mà người ta sau những lần vạch trần, thất vọng, trông thấy sự thật quá phũ phàng mà thành ra cảnh giác, nghi ngờ hoặc chẳng còn dũng khí để tin bất cứ ai.

Niềm tin làm sao mà có được, khi người ta có sống thật với nhau đâu?

Chỉ là trong một giây phút nào đấy thấy lòng nặng trĩu, nhìn quanh quất mãi cũng chẳng tìm thấy một ai. Cảm giác chơ vơ giữa dòng người rộng lớn đủ để hóa thành sự đơn độc giết chết mọi thứ cảm giác. Nhiều lúc bên cạnh có thật nhiều người mà không thể có một người để gửi gắm niềm tin nương tựa, chỉ biết ngoảnh mặt đi, tự vỗ về để mong tâm trạng chóng vánh mau qua.

Vậy thì, muốn đừng cô độc, hãy biết tin tưởng. Và trước khi biết tin tưởng, cần học cách làm người khác tin tưởng. Để chỉ cần có niềm tin bên cạnh là không còn cảm giác đơn độc.

Theo: Kenh14.vn
_________________________________________________ 
Lukhachdem Blog LKD: http://lukhachdemit.blogspot.com/

Không còn niềm tin khi chồng có biểu hiện cặp bồ

Mới đây tôi lại đọc trộm được tin nhắn: "Xin lỗi anh, chồng em về nên em không thể nghe điện thoại của anh. Em sẽ bù lại cho anh sau nhé". 


Tôi rất giận, anh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, làm ra vẻ vô tội.

Tôi và chồng tôi vốn rất hạnh phúc, anh hơn tôi 4 tuổi, chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu và đám cưới đã hơn 10 năm. Chồng tôi hiền, tốt tính, có lẽ khuyết điểm lớn nhất của anh là quá thông minh. Còn tôi chỉ là phụ nữ bình thường, không đẹp, không tài năng, nhưng rất nhạy cảm và hiểu chuyện.
Không còn niềm tin khi chồng có biểu hiện cặp bồ

Câu chuyện của tôi bắt đầu cách đây 6 tháng. Chồng tôi là nhân viên kinh doanh, chăm sóc khách hàng của một công ty thức ăn tôm khá nổi tiếng. Anh quản lý rất nhiều đại lý, trong đó có một chị làm đại lý cấp 1 của công ty anh, chính là người đang hủy hoại niềm tin giữa chúng tôi. Chị lớn hơn tôi vài tuổi, có lẻ nhỏ hơn chồng tôi 1 tuổi, thú thật là tôi hoàn toàn mù tịt về con người này, chỉ biết đại khái chị có chồng làm trong ngành công an, một đứa con gái và 2 số điện thoại liên lạc.

Lúc ấy tôi phát hiện chồng hay nhắn tin qua lại với chị, có lần khoảng 6h sáng, khi vừa thức dậy tôi nhận được tin nhắn như sau: "Em bị đau bụng không ra cửa hàng uống cà phê với anh được, hẹn anh khi khác nhé". Tôi căn vặn: "Tại sao lại nhắn tin mùi mẫn như vậy? Không phải người thân, tại sao chuyện đau bụng (vốn là vấn đề nhạy cảm của phụ nữ) lại có thể nhắn như thế. Hai chữ đau bụng còn đánh trong dấu ngoặc kép nữa". Chồng bảo không có gì đâu, anh không biết, tại chắc bà ấy khùng nên nhắn như vậy.

Kết quả trận cãi nhau ấy, anh gọi cho chị ta bảo: "Đừng nhắn tin như vậy vì vợ không thích". Sau đó, chị ta nhắn tin vào máy tôi hăm he mách sếp chồng tôi. Anh không được sếp thích cho lắm, tôi sợ sếp chồng sẽ làm lớn chuyện lên, đuổi việc chồng. Đối với 1 số công ty tư nhân, họ rất lạnh lùng, đòi hỏi rất cao về tác phong làm việc với nhân viên, thà đuổi lầm còn hơn bỏ sót.

Tôi phải muối mặt gọi điện thoại xin lỗi chị ta vì đã ghen nhầm. Thú thật tôi rất ấm ức, nghĩ mình hơi quá đáng vì cái tin nhắn ấy chẳng nói lên điều gì cả nên thôi cho qua. Vả lại sau đó, chồng tôi cũng làm lành và năn nỉ.

Không ngờ mới đây tôi lại đọc trộm được tin nhắn thứ 2: "Xin lỗi anh, chồng em về nên em không thể nghe điện thoại của anh. Em sẽ bù lại cho anh sau nhé". Tôi thật sự không biết như thế nào, chồng cũng như lần trước bảo không có gì đâu. Tôi rất giận, anh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, làm ra vẻ vô tội. Anh ta chiều ý tôi, gọi cho chị ta và bật loa lớn cho tôi nghe nhưng âm thanh rè quá nên nghe tiếng được tiếng mất.

Tôi biết chị ta nói chuyện với chồng tôi cứ như người yêu vậy, nũng nịu, vâng dạ rất ngọt ngào. Khi tôi ra dấu bảo chồng tôi hỏi về chuyện chị ta bù lại là bù cái gì thì chị ta ỡm ờ: "Em đâu có biết, anh làm em sợ muốn chết, sợ muốn rụng tim luôn". Tôi rất bất ngờ, vì khi gọi cho chị ta lần trước, chị ta nói chuyện với tôi tư cách khác, làm ra vẻ rất tức giận, trịch trượng, đứng đắn. Nói chuyện với chồng tôi chị ta cứ như cô gái 18, 20 giọng nũng nịu.

Tôi không biết mình còn có thể tin vào chồng không? Tôi làm sao để biết thực sự giữa 2 người đó là quan hệ gì? Tôi có nên đem tin nhắn của chị ta gửi cho chồng tôi đưa cho chồng chị ta xem hay không? Tôi rất muốn làm rõ mọi chuyện để có thể tập trung lo cho con cái, gia đình và công việc, chứ giờ thấy rất khó chịu.

Chồng tôi không thừa nhận chuyện có gì đó với chị ta, cũng hứa hẹn sẽ giao đại lý đó lại cho người khác quản lý, sau đó sẽ cắt liên lạc. Tôi không biết có kiên nhẫn chờ được đến ngày đó hay không? Mong nhận được lời khuyên của các bạn. Chân thành cảm ơn.

Theo: Vnexpress.vn - Kiều

Mất niềm tin vào cuộc sống sau ly hôn

Những người đàn ông chưa vợ muốn hẹn hò, sau khi biết tôi từng có chồng, họ biến mất không lời giải thích, giống như tôi mang bệnh truyền nhiễm vậy. Rồi có người muốn tìm hiểu, tôi lại nghi ngờ, họ muốn lợi dụng tôi chăng?


Tôi 30 tuổi, được đời gắn cái mác “một lần đò”. Tôi từng có mối tình 5 năm rất đẹp và hạnh phúc với chồng cũ, đó là tình cảm rất êm đềm, phẳng lặng, không chút sóng gió để biết cả 2 có thể vững tay chèo cùng nhau vượt qua khó khăn hay không. 

Đám cưới diễn ra, cũng thề non hẹn biển, ngày đó tôi rất ngây thơ, đặt niềm tin hoàn toàn vào anh vì đơn giản anh là mối tình đầu của tôi. 
Mất niềm tin vào cuộc sống sau ly hôn
Tôi yêu anh bằng một tình yêu chân thành, trong sáng, không tính toán, không vụ lợi; anh cũng vậy, bạn bè thầm ghen tỵ với hạnh phúc đó. Ngày cưới, bạn bè đến chúc phúc rất đông, anh đã hứa với mẹ tôi: “Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc vợ con thật tốt”.

Tất cả những lời hứa đó hoàn toàn biến mất sau 6 tháng sống chung, sau những va chạm và mâu thuẫn nhỏ nhặt mà bất cứ cuộc hôn nhân nào cũng phải trải qua ở những năm đầu sống chung. Anh lẳng lặng quyết định ly hôn, không một lời bàn trước. 

Anh xa lánh, thưa dần những buổi gặp mặt, không một cuộc gọi hoặc một tin nhắn, đương nhiên là không quan hệ vợ chồng. Tôi hoang mang, đau buồn, dằn vặt bản thân, khóc lóc vì không thể hiểu tại sao chồng lại như thế. Lúc đó trong thâm tâm tôi nảy lên ý nghĩ anh có người phụ nữ khác, vì đôi lần tôi bắt gặp những tin nhắn tình cảm của người con gái trong điện thoại anh.

Tôi quyết nói chuyện với anh cho ra lẽ, anh bảo hết tình cảm với tôi vì những mâu thuẫn và cãi vã, tính cách và quan điểm của cả 2 quá khác biệt. 

Do đó anh quyết định dừng lại càng sớm càng tốt. Tôi không dễ dàng chấp nhận từ bỏ, nhận ra mình sai ở điểm nào, chưa hoàn thiện ở điểm đâu rồi bắt đầu thay đổi. Tôi thay đổi thật lòng, không hiểu sao mình lại có sức mạnh để làm những điều kỳ diệu như thế.

Vô ích, với anh những việc tôi làm hoàn toàn không có ý nghĩa, anh không chấp nhận, không tin ở sự thay đổi của tôi, vẫn giữ quyết định ly hôn. Sau những cố gắng và nỗ lực để cứu vãn hôn nhân, kết quả vẫn là thất bại, tôi đồng ý ly hôn. 

Đến bây giờ tôi cũng không biết chính xác được lý do anh muốn ly hôn là gì, anh có yêu người khác không, hay chỉ đơn giản anh hết yêu tôi?

Mọi người vẫn thường bảo tôi là người tốt, ngoại hình dễ nhìn, có công việc tốt và ổn định, có suy nghĩ sâu sắc, chín chắn, hiền thục, chân thành trong tình cảm, dù đó là mối quan hệ yêu đương hay bạn bè. Họ bảo tôi cứ sống tốt và chân thành sẽ gặp người chân thành, có lẽ tại tôi chưa gặp đúng một nửa đích thực của đời mình chăng? 

Giờ tôi cảm thấy quá sợ đàn ông, không còn cảm thấy có thể tin tưởng được ai nữa, làm sao có thể tin một người đàn ông lạ trong khi chồng cũ tôi đừng yêu 5 năm mà cuối cùng anh ta cũng bỏ rơi tôi?

Có đôi lần nghĩ về tương lai, tôi thèm lắm một gia đình, một ngôi nhà và những đứa trẻ. Bạn bè ở tuổi này đều đã yên phận với gia đình, con cái, tôi lại bước ra khỏi hôn nhân và tất cả về con số 0. Thời gian ly hôn đã làm tôi nguôi ngoai và tôi muốn hẹn hò, rồi lại chùn chân. Tôi sẽ lấy ai và ai lấy đây? Liệu tôi có thể bắt đầu lại một hành trình tìm hiểu, yêu nhau rồi kết hôn lần nữa ở tuổi 30 này không?

Tôi bắt đầu tham gia các lớp học, mở rộng các mối quan hệ xã hội, tôi làm bạn với tất cả mọi người. Những người đàn ông chưa vợ muốn hẹn hò, sau khi biết tôi từng có chồng, họ biến mất không lời giải thích, giống như tôi mang bệnh truyền nhiễm vậy. 

Rồi có người muốn tìm hiểu, tôi lại nghi ngờ, nghĩ tại sao anh ta lại chấp nhận quen tôi trong khi ngoài kia còn rất nhiều cô gái chưa chồng và tốt hơn tôi? Họ muốn lợi dụng tôi chăng, và dù cho họ có thật lòng đi nữa, liệu gia đình có chấp nhận tôi không? Anh ta có đủ bản lĩnh bảo vệ tôi trước dị nghị của gia đình và bạn bè?

Có những người đàn ông ly dị vợ, tôi nghĩ lẽ ra ở cùng hoàn cảnh người ta dễ hiểu và thông cảm cho nhau hơn, đằng này họ đặt thẳng vấn đề là tôi có lỗi gì mà phải ly hôn? Tôi cũng thông cảm khi họ hỏi như vậy, vì ai cũng sợ lặp lại vết xe đổ kia mà, nhưng tôi đâu cần phải giải thích, cái gì đến sẽ đến, họ sẽ nhận ra con người và tấm lòng của tôi nếu thật tâm muốn tìm hiểu.

Đâu phải ai ly hôn cũng đã mắc phải những lỗi lầm nghiêm trọng, lẽ nào cuộc đời bất công với những người phụ nữ đã ly hôn như tôi? Định kiến xã hội về vấn đề ly hôn vẫn còn rất nặng, làm cho phụ nữ chúng tôi mất đi tự tin để làm lại cuộc đời. Tôi tự hỏi liệu đàn ông tốt có còn không? Chắc chắn là còn, chỉ là họ đang ở đâu đó trong trái đất vô cùng rộng lớn này mà tôi chưa có cơ hội gặp được thôi.

Theo: Vnexpress.vn - Quỳnh

Còn niềm tin là ta còn muốn cố gắng vì nhau

Khi còn niềm tin là khi chúng ta còn muốn cố gắng...vì nhau


Một dòng trạng thái mới - của ai đó không còn kề bên nhưng chẳng phải xa lạ.

Những con chữ như đang kéo những giọt nước mắt rơi ra khỏi bờ mi cô.
Còn niềm tin là ta còn muốn cố gắng vì nhau

Khóe môi khẽ cười khi tự hỏi mình "sẽ là thay đổi hay từ bỏ" vì hơn ai cô biết status kia là dành cho ai, và cô hiểu trong đó vẫn là sự chênh vênh lựa chọn.

Từ bỏ ? Đó là điều mà cô và ai kia đã không thể làm với nhau .

Thay đổi ? Chính bản thân Cô ! Đó là tất cả những gì cần. Nhưng cô, một người luôn sống theo những bản năng của con tim , những bản ngã mà cô đã qua ... Mọi thứ in hằn và tạo nên một cô của hôm nay - một cô không phải là ai khác . Đó đã là cô - vậy nếu thay đổi đi cô sẽ là ai ?

Và cuối cùng điều khó khăn nhất vẫn sẽ là quyết định ...

Không phải là thay đổi, không phải là từ bỏ mà là Buông ...

Đó không phải là điều cô và ai kia muốn nhưng là điều cả hai phải làm trước những sai lầm do chính mình tạo ra .

Buông nhau ra - trả nhau về hai miền xa cách.

Buông nhau ra để nghe rõ tiếng trái tim mình và buông để rồi lại có thể bắt đầu - với nhau hay sẽ là một ai khác.

Cuộc sống đôi khi có nhiều điều giống như những hạt cát , khi xòe tay ra cát vẫn nguyên vẹn trong lòng bàn tay nhưng càng cố giữ cố siết thật chặt chỉ làm cho những hạt cát tuột khỏi bàn tay. Cũng giống như tình yêu vậy. Đừng cố giữ hay siết chặt những thứ không thể ràng buộc.
Cũng như khi khi ta đứng giữa những ranh giới, đứng giữa những niềm thương, những nỗi đau và khi ta để cho cái Tôi ích kỉ lấn át tất cả thì tiếp tục chỉ như để bào mòn những xúc cảm trong trái tim nhau. Chọn cách buông nhau ra, xa nhau một chút để tìm lại cảm xúc của chính mình. Vì nếu còn là yêu thương, sự xa cách sẽ giúp cho những nhớ nhung trỗi dậy, cho những độc lực hàn gắn trở nên mạnh mẽ hơn và cho chúng ta trở trưởng thành hơn với những quyết định của chính cuộc đời mình.

Đôi khi, xa không phải là chia ly và buông không phải để đánh mất mà chỉ là buông tay nhau ra, xa nhau một chút để một ngày ta được tìm và lại nắm lấy tay nhau khi ta biết đâu là hạnh phúc đời mình.

Vậy nên, ai đó à! Nếu đang đứng giữa những chênh vênh chọn lựa thì đôi lúc hãy cứ buông lỏng trái tim mình ra, lắng nghe nó một chút và đừng tạo cho nó cái áp lực chọn lựa. Một chút thời gian, một chút khoảng cách, một chút thay đổi sẽ làm mọi thứ tỉnh táo hơn. Và khi đúng thời điểm con tim sẽ tự lên tiếng, đâu là điều nó cần và lí trí cũng sẽ biết nó làm gì để bảo vệ con tim đi đúng con đường mang tên hạnh phúc ...

Và "Khi còn niềm tin là khi chúng ta còn muốn cố gắng...vì nhau"
Blogviet.com.vn